Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Hehe

Chắc có lẽ phải đổi tên blog này mất :))
Đổi tên thành blog than thở  hehe.
Nhưng mà cũng chả sao. Blog của mình cơ mà, mình viết, đâu có tung lên cho mọi người đọc đâu
Thế nên ai có lỡ chân vào đây đọc, thì coi như số đen nhé :))
Hôm nay về lại buồn, lại muốn viết blog. Chỉ có cái blog này là im lặng nghe mọi cái thứ mình xả vào nó
Vào đọc lại blog, thấy các bài viết trước cũng đã đề cập đến cái vấn đề mình sắp viết hôm nay. Hoá ra mình suy nghĩ cũng luẩn quẩn thật đấy
Nhưng mà kỳ lạ thật, sao mình kém thế nhỉ
Là con trai, mà cơ thể yếu xìu xìu. Bị chê yếu, và chẳng thể tin tưởng vào việc gì. Yếu xìu mà.
Yếu, nên không đá bóng được. Chân lại đau, cũng không chạy, sút được. Sút tý thì đau chân. Hài thật ý!!!
Hát, như C... đéo hiểu mình sao nữa, hát như dở hơi. Ko biết hát, không tự tin.
Bóng bàn, mình thích bóng bàn. thế mà người ta nhìn nhau đánh được, học được, đập được. Mình thì đánh một lúc người ta bảo: thằng này không biết đánh đâu, chán chết đánh đơn đi
điện tử, mình cũng chẳng biết chơi trò gì. Có mỗi trò cờ tướng, pes đánh thích, đánh nhieuf thì chỉ bắt nạt được người ta thời gian đầu. Về sau, mình cứ chứng kiến người ta tiến bộ rất nhanh và vượt qua mình.
Thôi nhé ko kể lể các tài lẻ nữa...
Thế bây giờ đến nghiệp vụ chuyên môn chính đi. Chả biết mấy, cứ ngơ nga ngơ ngơ...Cứ thế này chắc chết mất
Nhìn ánh mắt thất vọng của mọi người, cũng có những người kỳ vọng vào mình. Rồi cái ánh mắt thất vọng, thông cảm của họ, mình cũng hiểu, cũng chả biết làm thế nào
Mình kém thế nhỉ. Sao lại kém toàn diện thế nhỉ
Chả nhẽ không có gì thật sao :(
Vừa viết thấy nóng, vén cái áo lên lại nhìn thấy cái bụng xấu của mình :(
Bị chửi là dốt, NGU, hạn hẹp, dốt nát...chắc mình phải treo mấy chữ này lên mà động viên bản thân, vượt qua người khác thôi. Treo mấy chữ chí, trí nọ kia làm cái gì...
Mình không muốn nghe bất kỳ từ NGU nào nữa..
Thầy ơi, thầy ở đâu? Con cần một người như thầy Quỳnh. Liệu con có thể gặp thầy không?
Muốn thắng bản thân ư? Đừng tưởng cái gì to tát lắm. hãy bắt đầu từ những cái đơn giản nhất. Mình muốn chơi điện tử ngay bây giờ? không chơi, đi đọc quy trình. Mình muốn ngủ thêm, không ngủ, dậy tập thể dục! đơn giản thế thôi, cứ làm như thế được đã rồi hãy nói tới những cái to tát khác nhé!

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Hài hước

Mình ý chí quá. Ý chí vãi cả ra
Bảo nghịch đến 9h thôi, rồi cứ lân la đeesn tận 11h30
Quá hài

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Làm trai

Làm trai cho đáng nên trai
Đừng để thua chí, kém tài nghe chưa...

Điều buồn nhất của thằng con trai không phải là không có cái a, không có cái b, nhà điều kiện nọ kia...điều đáng buồn nhất là không có (hoặc có nhưng yếu) ý chí và không có tài.
Người ta bảo, gái ham tài - trai ham sắc. Nếu trai mà không có tài, không có trí tuệ thì cũng như một cô gái xấu xí, vô vị vậy.
Khi con người tôi chẳng có gì bí mật. Sáng sáng xách cặp đi làm. ngồi đó, làm những công việc đó, cũng không phải 100% công sức. Thời gian cứ trôi đi, và sự tích luỹ không được nhiều. Kiến thức xã hội kém, chợt một ngày tôi thấy tôi thật kém cỏi.
Tôi bị người ta nói: chú thấy chú hiểu biết hạn hẹp nên chú ghen ăn tức ở, dèm pha phải không?
Tôi không phải là người như thế, nhưng tôi hiểu, kiến thức của tôi hạn hẹp
Tôi không nổi trội về cái gì cả.
Tôi vẫn là tôi thôi. Nhưng những bản sắc của tôi, sự tự tin của tôi đang bị người khác dèm pha. Tôi lại đang bị người khác coi thường.
Giờ đã 25 tuổi rồi. Không phải là cấp 2, cấp 3 để có mục tiêu ngắn hạn 2,3 năm nữa. Nó là mục tiêu cuộc đời. 2,3,5 nữa thôi, cuộc đời sẽ rất khác. Sẽ có đứa giàu lên, sẽ có đứa nghèo đi tuỳ vào sự tích luỹ của cải, kiến thức của từng người.
Nhưng không thể càng ngày càng kém, càng ngày càng ngu dốt đi được.
Cảm ơn đã chửi tôi, đã khinh tôi, đã đối xử không tốt. Để tôi nhận ra tôi bình thường, để chạy, để cố gắng. Không trở thành tầm thường. Ít nhất là phải bình thường. 
Đúng không nhỉ :)