Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Tự kỷ

Hôm nay ngồi nghĩ, không hiểu sao mình lại rơi vào trạng thái như thế này
Mình cảm giác mình bị tự kỷ.
Mình không muốn giao tiếp với ai cả, muốn chơi một mình, muốn ngồi một mình, không muốn làm gì cả, không muốn giao tiếp với ai cả
Mở mồm ra là kêu chán. Muốn đi lung tung, muốn chơi
Bố mẹ bảo, con đang hạnh phúc đấy mà suốt ngày kêu chán. được gần bố, gần mẹ, có công ăn việc làm ổn định, có tiền tiêu, có tiền tiết kiệm, có cơ hội, hy vọng ở cuộc sống...
Đúng, những thứ ấy thật đáng quý, mình không biết trân trọng, Chắc chắn mình đang có những thứ mà rất nhiều người ước ao. Họ ước bố mẹ họ khỏe mạnh, ước được ở gần bố mẹ, được có việc làm như mình. Mình biết, mình đang rất hạnh phúc, phải nắm lấy điều hạnh phúc ấy.
Nhưng mình phải thay đổi, ý chí phải mạnh mẽ hơn lên. Mình lười nhác, không muốn quan tâm tới mọi người, muốn giải thoát.
Luôn sống dưới mức kỳ vọng khiến con người cảm thấy chán nản, thiếu động lực. Nếu không kiểm soát được cảm xúc, con người mình càng ngày càng kém cỏi đi
giao tiếp kém
chuyên môn chưa tốt
các môn thể thao yêu thích như bóng bàn, cờ tướng, pes đều chưa tốt.
phải hết mình với mọi việc, mình mới có thể có kết quả được. Cứ hời hợt thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu
Không có thời gian yêu thương bố mẹ, người thân. Mà công việc cũng không ổn hẳn, bản thân cũng ko chăm sóc được
Tất sinh ra tâm trạng ức chế mà thôi.
Ý chí, ý chí, tất cả là ý chí mà thôi Duy ơi :(
Cuộc đời ngắn lắm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét